MẸ MONG CÁC CON HẠNH PHÚC BÊN NHAU

/

Tháng 5 – 2013, sau rất nhiều xung đột xảy ra hàng năm trời tưởng rằng chia tay nhau là giải pháp duy nhất để giải thoát cho cả hai, chàng bắt máy bay qua California đón nàng về, chỉ sau 3 tuần nàng rời Sài Gòn với thỏa thuận “em sẽ đi Mỹ, rời xa anh ít nhất là 3 tháng để tĩnh lặng suy nghẫm tại sao em đã cố tình làm tổn thương người em yêu thương đến mức tận cùng như vậy”. Theo chàng về Sài Gòn để “hai đứa làm lại từ đầu”, điều đầu tiên tiên quyết mà chàng yêu cầu nàng là phải nói chuyện với gia đình mình để cởi bỏ những suy nghĩ xấu xa về chàng mà nàng đã gieo rắc vào họ sau bao cuộc cãi vã chỉ thiếu giết nhau. Không chỉ có chàng phải xin lỗi mẹ mà nàng cũng có trách nhiệm không nhỏ ở trong đó. Nàng lấy hết can đảm viết một lá thư tay dài 6 trang giấy, gửi bưu điện về cho gia đình yêu thương của nàng …

This image has an empty alt attribute; its file name is screenshot-2021-06-09-at-23.29.43.png

Tháng 7-2010, chàng về Vinh ra mắt gia đình nàng, mang theo cả một ban nhạc sống làm náo loạn cả thành phố Vinh vốn dĩ không biết nhạc Jazz là gì. Quán Cà Phê đang đông khách nghìn nghịt vì tò mò đến xem ông Tây, bỗng lẳng lặng bỏ về hết khi ban nhạc bắt đầu chơi. Trong ảnh, chàng hạnh phúc đón nhận bó hoa tươi thắm từ Mẹ.

Mẹ là tất cả, không ai thương và bao dung mình bằng mẹ. Con lấy hết can đảm đăng câu chuyện này để tưởng nhớ mẹ nhân lần thứ 3 con về đám giỗ mẹ. Con nhớ mẹ mỗi ngày, hàng giờ, từng giây phút một. Cách đây mấy hôm, trong mơ có một người đàn ông nào đó đang cố tình làm hại con, mẹ về, mẹ vỗ về vai con “con đừng lo con nhé, đã có mẹ”, con chỉ kịp nhìn mẹ chăm chăm rồi nói “mẹ ơi, mẹ đẹp quá”, rồi mẹ lại ra đi. Mẹ đã luôn ở bên con và sẽ luôn ở bên con. Con cảm ơn mẹ.

Thành phố Hồ Chí Minh 28/5/2013

Cha, Mẹ và các em yêu thương,

Thời buổi hiện đại làm cho con người xích lại gần với nhau hơn, không cần phải thư từ cho nhau nhưng cũng vì vậy mà họ đã không có cơ hội chia sẻ cho nhau, với nhau những gì lời nói không thể hiện được mà chỉ có ngòi bút mới có thể dãi bày mà thôi. Con không còn nhớ được từ khi nào con không còn viết thư cho cha mẹ nữa, chị đã không còn viết thư cho các em.

Hơn bốn mươi tuổi đời, trải qua bao sóng gió, sướng khổ, nhưng đây là lần đầu tiên con để cho mẹ phải đi ở nơi khác mà không đến nhà con khi mẹ vào Sài Gòn, mà nhất là lúc này khi mẹ đang ốm đau bệnh tật. Con tự bào chữa cho bản thân mình là con vẫn đang chăm sóc mẹ chu đáo đấy chứ, nhưng thực ra con rất xấu hổ và rất buồn vì những gì đang xảy ra. Con thật là đứa con bất hiếu! Lỗi tất cả là ở con, chỉ là ở con, người đã gây ra tất cả những chuyện này. Con đã làm cho mối quan hệ giữa những người con yêu thương, những người quan trọng của cuộc đời con bị xấu đi, để mọi người bây giờ ngần ngại gặp nhau, nghĩ xấu về nhau. Cụ thể là mối quan hệ giữa người đàn ông quan trọng của cuộc đời con, và gia đình lớn của con: cha, mẹ, các em con và em dâu, em rể của con. Con đã không tự mình giải quyết chuyện của con mà lại lôi kéo tất cả mọi người vào cuộc. Vô hình chung, con đặt mọi người vào tình huống khó xử, thậm chí có thể nói là xem mọi người như “con rối” để con giật giây, để mọi người đứng về phía con, để con đạt được những gì con muốn. Kết quả cuối cùng chỉ là sự đau khổ và sự mất đoàn kết. Con đã không biết quý trọng những gì mình có, đã vô thức chà đạp lên danh dự của những người mình yêu thương.

Người ấy đến với con rất chân thành, và con đã đến với mối tình này một cách chủ động mặc dù biết anh đang có gia đình vợ con. Cho dù con đã cố tình nói ra, và thậm chí thể hiện cho người khác thấy, là con không cần con người này, rằng con đến với anh ấy vì anh ấy theo đuổi con nhưng thực tế không phải như vậy. Con cố tình theo đuổi con người này và bằng mọi cách giành giật cho được người đàn ông này.

Suốt mấy năm bên nhau, kể từ khi con và anh ấy còn quen nhau trong bóng tối, cho đến khi công khai mối quan hệ, rồi anh ấy quyết định ly thân với vợ để đón con về sống chung, và cho đến bây giờ khi đang làm thủ tục ly dị để đám cưới với con, con đã chưa bao giờ thực sự xây dựng vun đắp một cách chân thành cho mối tình này. Những gì con làm là để chứng tỏ cho anh ấy thấy là con yêu anh ấy, là con làm được nhiều điều cho anh ấy, rằng nếu không có con anh ấy sẽ không thể sống nổi, rằng nếu công ty không có con thì sẽ không tìm được người nào khác giỏi như con, rằng con xem con anh ấy như con của con. Chính vì thái độ ngạo mạn đó mà con đã không đánh giá những gì anh ấy dành cho con, con xem đó là những điều nghiễm nhiên mà anh ấy phải làm cho con. Và cũng chính vì vậy mà con đã làm ra nhiều chuyện không thể tha thứ được, đã gây ra không biết bao nhiêu trận cãi vã, đánh nhau giữa tụi con. Bằng cách này hay cách khác con đã coi thường anh ấy. Cách đây mấy năm con đã có quan hệ trên mức tình bạn với đối tác và là bạn của anh ấy. Chuyện này làm ảnh hưởng đến danh dự và uy tín của anh. Hồi tháng 12, do không đồng tình với cách sống của anh ấy, thay vì trò chuyện để tìm ra hướng giải quyết, con đã bỏ đi chơi ở Châu Âu 2 tuần với một người đàn ông khác, bỏ đi ngay trong ngày Noel, ngay trước thềm năm mới, những ngày quan trọng và thiêng liêng nhất trong năm. Con đã hả hê khi nhìn thấy người đàn ông của con đau khổ. Khi quay về con tỏ một thái độ trịch thượng, bất cần mà không phải là thái độ xây dựng. Sau đó, 3 ngày liên tục hồi tháng 3, ở tại văn phòng làm việc, con đã chửi rủa anh ấy và thậm chí là đánh anh ấy trước mặt nhân viên.

Và bây giờ, sau bao nhiêu sóng gió, con và anh ấy vẫn quyết định quên hết chuyện quá khứ và xây dựng cuộc đời với nhau. Từ ngày 18 tháng 3 cho đến nay bọn con đã rất tiến bộ. Anh ấy rất quan trọng đối với cuộc đời con, anh ấy làm cho con vui và hạnh phúc, luôn ở bên cạnh con khi buồn, khi vui. Bọn con mong muốn được vui vẻ và hạnh phúc bên nhau thay vì chiến tranh liên tục không phân thắng bại như trước đây.

Con viết thư này để giải thích, để mong muốn cả nhà hiểu được thực sự chuyện gì đã xảy ra giữa con và anh ấy. Con xin lỗi cả nhà đã làm cho mọi người mất danh dự, đã làm cho mọi người có hình ảnh không tốt về anh ấy, đã làm cho anh ấy buồn và xa lánh gia đình mình. Con mong được cả nhà chấp nhận mối tình này của con và anh ấy, tha thứ và bỏ qua chuyện quá khứ của bọn con.

Con gái

Mẹ, người đã chứng kiến tận mắt cảnh bao nhiêu lần hai đứa xung đột, đã tha thứ và nói với con gái mẹ rằng “nó là người tốt đó con, con đừng bắt nạt nó”. Sau đây là lá thư mẹ viết trả lời con gái mẹ. Mẹ đã đau, nỗi đau chứng kiến con gái mình không hạnh phúc, nhưng tình yêu của mẹ lại một lần nữa vun đắp cho mối tình si của hai đứa, để rồi từ đó về sau chúng nó mãi mang ơn mẹ và hạnh phúc tròn đầy bên nhau.

Con của mẹ,

Mẹ nhận được thư con viết cho cả nhà, mẹ vừa tức vừa cảm động trước sự thành thật của con. Nhiều lúc mẹ nghĩ, mình già rồi, xấu xa đủ mọi chuyện. Người ta bảo gỗ già, tre già thì tốt, mà sao con người già lại xấu thế. Mẹ cũng tự an ủi là mình học như thế, làm như thế thì hưởng như thế thôi, mình không được đòi hỏi thêm nhiều nữa. Con có biết mẹ đi vào chữa bệnh chứ đâu phải đi du lịch đâu mà tụi con đến cũng được mà không đến cũng được. Các con có biết mẹ mong mỏi thế nào khi chúng con ở Mỹ về không? Phần muốn gặp các con để tâm sự khi chúng con ở xa về, phần muốn hỏi thăm tình hình sức khỏe và cuộc sống của em con nữa chứ. Các con có biết mẹ bức xúc thế nào khi quyết định ra xe đi Đồng Nai không?

Còn việc của các con thì từ trước đến nay mẹ có bao giờ phản đối đâu, dù trong hoàn cảnh nào mẹ vẫn ủng hộ. Mẹ vẫn xem hai đứa nhỏ con nó như cháu ruột của mình. Kể cả gia đình các em, các cháu của con cũng quý thương hai đứa. Mấy đợt sau này, mẹ vào không đến nhà các con bởi lần nào mẹ đến đó các con cũng cãi vả nhau, thậm chí đánh nhau không thấy thương tiếc trước mặt mẹ, không biết vì mẹ có sơ suất gì mà để các con phải cư xử với nhau như vậy? Thật tình mẹ rất thất vọng.

Bây giờ, con đã viết thư về xin lỗi như vậy rồi, nhưng mẹ cũng muốn nghe tiếng nói từ nó để cân nhắc cho kỹ không sau này xảy ra đánh đập nhau nữa, lời nói gió bay thì không hay tí nào.

Dù sao đi nữa thì cả gia đình ta mong muốn các con được sống hạnh phúc bên nhau và điều đó giúp cho các con vui khỏe, chững chạc bước trên con đường mà các con đã lựa chọn.

Thôi lần sau gặp nhau kể chuyện tiếp nhưng phải chuyện vui đó nha.

                                                            Mẹ của con

Lệ Thu GUILLON

Mỗi người có một cách định nghĩa về cuộc sống đẹp của chính mình. Lệ Thu định nghĩa bằng từng khoảnh khắc cụ thể chị sống với chính mình và mọi thứ xung quanh, gói gọn trong 3 từ “live – love – laugh”, với ý nghĩa sống hết đam mê, yêu hết mình và luôn mỉm cười với mọi thứ. Người phụ nữ này khiến người ta đan xen giữa lòng ngưỡng mộ và sự ghen tị. Bởi chị đối đãi với cuộc sống bằng sự say mê, hân hoan. Bàn tay biết bắt giữ từng khoảnh khắc hạnh phúc và cả niềm kiêu hãnh.

Leave a Reply

Latest from Family

Cha xuất ngoại

Nói “xuất ngoại” cho oai thế thôi nhưng thực chất là cha đưa mẹ sang Singapore

Chị THU & BỰ

Chuyện của Bự viết … chuyện thật 100% 25 NĂM TRƯỚC … Hai chị em sống

CHỊ & EM

Bự của tôi viết về hai chị em tôi – Chị trong câu chuyện này là

%d bloggers like this: