EM TRAI TÔI

Mơ ước dẫn nó quay lại châu Âu mà mãi tới hơn 21 năm sau khi nó quay về Việt Nam từ Đức tôi mới thực hiện được.

Nó là con trai duy nhất trong nhà, mẹ cưng chiều và hy vọng vào nó nhất. Mẹ tìm bằng mọi cách lo cho nó đi du học dù lực học của nó không thuộc diện du học. Tháng 4 năm 1991, 19 tuổi, nó bay đi Mátxcơva, và cứ thế cuộc đời nó trôi nổi xứ người. Tôi cũng không biết mẹ cho nó bao nhiêu tiền mang đi, nhưng chắc cũng chỉ đủ lặn lưng vài tháng nếu không muốn nói vài tuần là cùng. Sang đến Moscow, nó có đi học ngày nào đâu, nó cố gắng móc nối để được đi một nước nào đấy để làm ăn. Dân Việt Nam đi du học, đi lao động xuất khẩu, đi nghiên cứu sinh, ai cũng khó khăn như ai, chỉ có thể lo cho bản thân một cách tằn tiện và gói ghém tiền gửi về nhà cho gia đình. Nó chui lủi bất hợp pháp qua Ba Lan nơi có ông anh họ đi nghiên cứu sinh với hy vọng anh ấy sẽ cưu mang nó như anh đã hứa. Châu Âu thời đó chưa giao bang như bây giờ, tôi dùng từ chui lủi bất hợp pháp với đầy đủ ý nghĩa và hoàn cảnh mà tất cả những ai đã trải nghiệm hay đã từng nghe qua sẽ có cảm giác rùng mình khi nhìn lại. Tìm được ông anh họ như hốt được vàng thau, nhưng anh tiếp nó như tiếp thằng em họ yêu quý qua chơi và lạnh lùng đẩy thằng bé 19 tuổi ra đường tự tìm đường mà tồn tại… Thỉnh thoảng, tôi thấy mẹ cứ đi ra bưu điện để nghe điện thoại của nó, rồi mẹ lại lo tiền gửi qua cho nó. Năm thì mười họa mới nhận được một lá thư của nó gửi về, mà nó cũng đâu kể chuyện gì nhiều đâu, tôi cũng chỉ biết sơ sơ là nó đang ở đâu thế thôi, và sự khờ dại, lo xây ước mơ tuổi trẻ của tuổi mới lớn tôi cũng đâu quan tâm gì nhiều tới em tôi sống chết ra sao. Năm 1994, khi tôi đã chuyển vào Sài Gòn, lúc đó đang sống nhờ ở nhà bác gái ruột, nó điện thoại về cho tôi, đó là lần đầu tiên nó nói chuyện với tôi kể từ ngày nó rời Việt Nam, nó gọi để nói “em nghe mẹ nói chị sửa mũi, chị đua đòi quá”. Thế thôi. Từ đó, thỉnh thoảng 2 chị em hay nói chuyện với nhau (vì nhà bác gái tôi có điện thoại nên dễ liên lạc hơn). Nó bắt đầu kể cho tôi nghe cuộc sống của nó, cũng từ những năm đó tin tức cập nhật về cộng đồng người Việt ở nước ngoài khá đầy đủ và thường xuyên. Từ Ba Lan nó sang Berlin. Sau này về Việt Nam nó kể về hành trình nó đi từ Ba Lan sang Đức, tới giờ mỗi lần nghĩ đến tôi lại tạ ơn trời đất vẫn để cho nó được tiếp tục sống, tiếp tục được ước mơ. Nó móc nối được một tổ chức hay một hội nào đó, một nhóm người vượt biên từ Ba Lan sang Đức được giấu kín trong xe container chở hàng hóa. Mùa đông giá rét, tuyết rơi đến đóng băng, áo quần phong phanh, đói, rét trong thùng container kín mít, nó kể rằng nó cảm giác người nó bị cóng cứng đến không cử động được. Ở Berlin, nó đi buôn thuốc lá ở ngoài đường, Hạ cũng như Đông, nếu không có cảnh sát rượt thì kiếm được kha khá, nhưng nếu …. MAY mà có cảnh sát bắt thì … ĐƯỢC vào tù … ăn ngon ngủ ấm vài ngày. Cứ vài ngày, báo lại đăng có một cuộc thanh sát đẫm máu giữa người Việt với nhau ở Berlin. Tôi lo cho nó … cứ vài tuần tôi lại gọi cho nó bảo nó về nhà đi chị đã đi làm, lương của chị cũng kha khá có thể lo được cho em đi học lại từ đầu. Rồi nó móc nối tìm đường qua Tây Đức, ở đó, nó gặp được những người Việt tha hương tốt bụng, nó nhập vào trại tị nạn rồi đi làm. Về lại Việt nam nó mô tả công việc của nó “Điều chỉnh đĩa bay” (là rửa chén bát ở nhà hàng), và “kỹ sư cây trồng” (trồng cây và cắt cỏ). Năm 1996, đám cưới tôi, nó gửi về 500 đô la tặng chị, tôi khóc…

Chị dẫn em đi chơi Paris

Ở đó nó gặp được người chia ngọt sẻ bùi của nó và con trai đầu của nó ra đời vào tháng 7 năm 1996.

1997, Đức bắt đầu hạn chế giải quyết người nhập cư và bắt đầu gửi trả lại người nhập cư trái phép về nước sở tại. Tháng 11/1997 tôi ra sân bay Nội Bài đón nó … đưa nó vào Sài Gòn, lo cho nó cho đến khi nó đứng vững, rất vững trong cuộc đời này.

Chuyến đi này là món quà Noel chị giành tặng cho em. Và chị cũng rất vui sẽ được đón tiếp người đã cưu mang em trong suốt những năm ở Tây Đức đến ngôi nhà mơ ước của gia đình chị chơi sau đó đón em về Đức tham lại chốn xưa, gia đình chú Định. Cháu thay mặt gia đình cảm ơn chú Định.

Hai chị em ở Paris

Lệ Thu GUILLON

Mỗi người có một cách định nghĩa về cuộc sống đẹp của chính mình. Lệ Thu định nghĩa bằng từng khoảnh khắc cụ thể chị sống với chính mình và mọi thứ xung quanh, gói gọn trong 3 từ “live – love – laugh”, với ý nghĩa sống hết đam mê, yêu hết mình và luôn mỉm cười với mọi thứ. Người phụ nữ này khiến người ta đan xen giữa lòng ngưỡng mộ và sự ghen tị. Bởi chị đối đãi với cuộc sống bằng sự say mê, hân hoan. Bàn tay biết bắt giữ từng khoảnh khắc hạnh phúc và cả niềm kiêu hãnh.

3 Comments

  1. Chị ơi em cũng nghe anh kể nhiều về cuộc sống xứ người của anh rồi nhưng nay chị viết lên đây em đọc mà cứ lâng lâng tủi tủi thấy cảm động quá chị ạ, thôi thì chị cố bù đắp cho anh chị nhé em gủi lời chúc ông và anh có một kỳ noen thật vui vẻ mạnh khoẻ bên gia đình của chị nhé và em cũng chúc chị cùng gia đình mạnh khoẻ ,Hạnh phúc luôn thành công trong cuộc sống

  2. Cuộc sống của chú giống của bố cháu ngày trước quá cô ạ. Bố cháu sống ở Munich, về lại Việt Nam năm 1998.

Leave a Reply

Latest from Family

Cha xuất ngoại

Nói “xuất ngoại” cho oai thế thôi nhưng thực chất là cha đưa mẹ sang Singapore

Chị THU & BỰ

Chuyện của Bự viết … chuyện thật 100% 25 NĂM TRƯỚC … Hai chị em sống

CHỊ & EM

Bự của tôi viết về hai chị em tôi – Chị trong câu chuyện này là

%d bloggers like this: