Tết cuối cùng của mẹ cõi trần gian “mẹ không còn nuối tiếc điều gì cả”

30 Tết cuối cùng của mẹ trên cõi trần gian

5 năm rồi tôi không còn có mẹ để được gọi mẹ ơi và nghe mẹ trả lời “con ăn cơm chưa?”, “con đi làm về chưa?”. Tết đến tôi nhớ mẹ cồn cào và khóc, nỗi nhớ này tôi biết sẽ theo tôi suốt cõi trần gian.

Trước Tết năm ấy tôi và Bự bay về với mẹ (và với cha), mẹ đang nằm viện nhưng xin xuất viện về nhà đi nhuộm tóc cho đẹp để đón hai cô con gái lớn về nhà đón Tết, rồi mẹ lại vào bệnh viện để được truyền thuốc cho đủ liều, cho khỏe để về nhà đón Tết. Mẹ về nhà, thấy mẹ ổn tôi quyết định vẫn bay đi Pháp trượt tuyết với gia đình nhỏ.

Bự về ăn Tết với mẹ, tôi về thăm mẹ

Tôi đi rồi, trước đêm 30, các em tôi thấy mẹ đang ngồi trên giường lúi húi viết gì đó, tóc mẹ đã bị rụng còn loe hoe, dáng mẹ bị bào mòn bởi căn bệnh xơ & ung thư gan mà mẹ đã cừ khôi vượt qua để sống vui trong suốt năm năm cuối cuộc đời. Mẹ viết thự trăng trối để lại cho các con, dâu rể và các cháu của mẹ.  

Ba mươi Tết, mẹ mặc áo dài thật đẹp đi chợ hoa cùng cha, Bự, cháu đích tôn và chụp những tấm hình thật đẹp. Mồng 1 Tết, em gái nhắn tin “mẹ lại đột quỵ nhập viện rồi chị ơi, mẹ thiếu máu trầm trọng, phải truyền máu”. Tuyết trắng mênh mông, tôi leo cáp treo lên núi, rồi theo mọi người trượt tuyết đổ dốc xuống núi mà trâm trí tôi nơi quê nhà, nơi mẹ đang thập tử nhất sinh. “Tối nay mình sẽ tìm vé cho em về với mẹ” – Ông Tây nói. 7 giờ 30 tối Thứ Ba, mồng 2 Tết, từ trên núi vùng Val D’isère xa xôi ở nước Pháp, tôi đi taxi xuống ga tàu để kịp bắt chuyến tàu 9 giờ 04 phút về lại Paris. Giấc ngủ chập chờn, lòng tôi cứ như lửa đốt, nửa muốn biết tin về mẹ, nửa sợ không dám điện thoại về nhà vì sợ nghe tin dữ, cầu trời khấn phật để tôi về còn được gặp mẹ. 6 giờ 15 phút sáng Thứ Tư (mồng 3 Tết), vừa về tới Paris là tôi đón Taxi đi thẳng ra Sân Bay Roisy CDG, mong cho tới 11 giờ trưa để máy bay cất cánh. 11 tiếng trên máy bay sao dài như cả một thế kỷ, tôi cố ngủ cho quên thời gian mà không sao ngủ được, cố gắng làm việc cho quên thời gian cũng không xong, kết quả của cái việc làm việc với mục đích giết thời gian là một quy trình tệ hơn những gì tệ nhất có thể so sánh. Tôi online suốt chặng bay dài 11 tiếng trên máy bay để được nghe tin tức về mẹ, về đến Singapore lấy hết sức bình sinh, nín thở gọi về nhà… “mẹ đang chờ chị về đấy, bác sĩ cũng đang cố gắng kéo dài thời gian để mẹ có thể chờ chị về, mẹ cứ hỏi chị đã gần về tới chưa”. 2 tiếng transit ở Singapore dài còn hơn cả 2 năm … 10 giờ sáng mồng 4 Tết (Thứ Tư), tôi hạ cánh Sài Gòn, nhưng phải chờ đến 17:25 mới có chuyến bay về Vinh… tôi tranh thủ nối đôi lông mi “mẹ chị lúc nào cũng thích nhìn thấy chị đẹp”… Sau 42 tiếng đồng hồ di chuyển liên tục, cuối cùng tôi đã về với mẹ.

Tấm hình cuối cùng của Bự và Mẹ ngày 30 Tết

Về đến cửa phòng bệnh viện, tôi không dám bước vào mà chỉ đứng ngoài nhìn và đau với nỗi đau thể xác của mẹ. Tôi không thể nào quên được hình ảnh mẹ ngồi đó trên một chiếc ghế nhựa không có lưng tựa màu đỏ, tay vịn vào thành giường bệnh, giây rợ lằng nhằng trên tay đang truyền thuốc, một ống hút được đâm gắn từ phổi mẹ xuống cái chai nhựa để dưới đất để hút khối dịch tràn trong phổi mẹ ra, dung dịch màu đỏ đậm đặc như dao đâm vào con tim tôi. Xong xuôi, em trai tôi đỡ mẹ lên giường rồi mới cho tôi vào với mẹ. Mẹ mệt lắm nhưng vẫn cười thật tươi rồi hỏi “quân nớ khi mô về”. Tôi không trả lời mẹ (vì quân nớ không về ngay được) mà gọi cho mẹ nói chuyện. Quân nớ là ông Tây, Léo và Enzo, đầu kia dây điện thoại nói tiếng Pháp với mẹ và mẹ thì nói tiếng Việt, quân nớ nói gì không biết mà mẹ cười to & vui lắm. Em trai đỡ mẹ nằm xuống giường, nói với mẹ “mẹ đừng lo nha, cái Huyền nấu nướng đầy đủ rồi”, rồi em quay sang tôi giải thích “từ chiều đến giờ mẹ lo chị về không có gì cho chị ăn”.

Xa nhà, xa cha mẹ, xa quê hương mấy chục năm rồi, nhưng cứ mỗi lần về quê, miền quê khắc nghiệt nắng gió, rét mướt, con cảm thấy ấm áp vô cùng. Chả cuốn, thịt lợn luộc, gà luộc, bò kho tàu, thịt lợn nấu hộp, nộm dê bóp thấu, và nhiều món nữa … món nào mẹ nấu cũng ngon, mẹ gắp đầy bát cho hết tất cả chúng con. Chúng con đã trưởng thành trong ngôi nhà đầy ắp tình yêu thương, sự chăm sóc mà bà nội và cha mẹ giành cho chúng con.

Ba mẹ con ở Nha Trang

Trong con, mẹ là người phụ nữ thông minh, mạnh mẽ, kiên cường, dám sống, sống hết mình cho chồng và cho các con. Con luôn ngưỡng mộ và thần tượng mẹ. Con thương mẹ vô cùng, tuy rằng con không biết làm sao để ôm được mẹ thật chặt vào lòng, con không ngủ cùng với mẹ được (con hay nói với các em con rằng phòng mẹ toàn mùi dầu, chị không ngủ được với mẹ đâu), tuy nhiều lần, khi lớn lên rồi, con vẫn còn cáu gắt với mẹ khi bất đồng ý kiến, thậm chí nhiều khi còn “bắt nạt” mẹ. Mặc kệ, mẹ thương con, bên cạnh con, dõi theo cuộc sống lên bổng xuống trầm, sướng khổ của con, và luôn động viên ủng hộ con. Con thương mẹ, con có thể, và con đang làm tất cả để mẹ đừng bỏ cha, tụi con, và các cháu mà ra đi quá sớm. Con yên lòng và rất cảm ơn cha, em trai và em dâu con, thằng cháu nội đích tôn của cha mẹ đã luôn bên cạnh mẹ, chăm sóc mẹ thật chu đáo, thật tận tụy, không nề hà, em gái út của con và các cháu khác của mẹ luôn thăm nom mẹ, trò chuyện với mẹ hàng ngày. Giờ này, em Bự của con cũng đang bên cạnh mẹ, chăm sóc mẹ, ngủ với mẹ, tâm sự và trò chuyện với mẹ.

Con đã về với mẹ

Sáng 5 Tết, mẹ hỏi tôi “khi nào 3 đứa quân nớ về tới, mẹ chờ quân nớ về rồi cho mẹ đi con nhé, mẹ mệt lắm rồi …, nhưng chỉ một lúc sau, mẹ lại nói “thôi mẹ không chờ được nữa đâu con à, mẹ mệt lắm rồi, mẹ chờ đến hôm nay là mẹ đã cố lắm rồi. Giờ có 4 con đầy đủ ở đây, mẹ ra đi mẹ đã yên lòng rồi”. Hơi thở mẹ mệt, mẹ yếu lắm, cả gia đình quyết định đưa mẹ về nhà cho mẹ cảm thấy ấm áp với gia đình trước khi đi xa… mẹ nói “uhm đưa mẹ về nhà”.

Mồng 6 Tết, mẹ nằm trên giường, gương mặt mệt mỏi, chân tay mẹ bắt đầu khó cử động để ngồi dậy nhưng mẹ vui lắm, mẹ gọi hết họ hàng và bạn bè, những người mẹ muốn gặp đến nhà chơi. Mẹ nói với tôi “Trời hôm nay nắng đẹp, con về nhà còn có mẹ, sướng”, mẹ kể cho các cô chú rằng “Jean-Marcel, Léo và Enzo muốn gặp tui lắm, hôm qua hắn nói vậy”, tôi đùa “mẹ bốc hầy, biết nói cả tiếng Pháp”, mẹ hóm hỉnh “biết sơ sơ” … mọi người cười vang sảng khoái. mẹ phấn chấn, mẹ trò chuyện rôm rả, hài hước với gia đình, bà con, chòm xóm qua thăm mẹ, tối đó có chị họ từ Sài Gòn bay ra thăm mẹ, mẹ còn vui hơn nữa, mẹ đòi ngồi dậy ra bàn ngồi ăn cơm chung với cả nhà, và mẹ ngồi được một lúc, mẹ nhìn thôi chứ có ăn được gì đâu, mẹ vẫn hài hước, kiên cường và mạnh mẽ, mẹ của con – bữa cơm gia đình trên trần gian cuối cùng của mẹ.

Một vài kỷ niệm của cả nhà với mẹ

Mồng 8 Tết mẹ bắt đầu rơi vào tình trạng hôn mê và đêm hôm đó mẹ ra đi mãi mãi để lại nỗi tiếc thương nhớ nhung vô hạn trong lòng cha, các con và các cháu.

Tết đến, Xuân về, con nhớ mẹ, nỗi nhớ khôn nguôi, con muốn được gọi mẹ “mẹ à”, muốn được  nghe mẹ nói “Thu à con”, bao kỷ niệm suốt một cuộc đời bên mẹ cứ ùa về. Tết năm nay, cha “trốn” tụi con để về đoàn tụ với mẹ. Mẹ hãy cùng cha yên giấc ngủ ngàn thu miền cực lạc chỉ có vui và phù hộ độ trì cho chúng con như cha mẹ đã từng trên cõi trần gian.

Những giây phúc cuối cùng bên mẹ

Con nhớ mẹ & nhớ cha

Con gái đầu của Cha & Mẹ: Nguyễn Thị Lệ Thu

Lệ Thu GUILLON

Mỗi người có một cách định nghĩa về cuộc sống đẹp của chính mình. Lệ Thu định nghĩa bằng từng khoảnh khắc cụ thể chị sống với chính mình và mọi thứ xung quanh, gói gọn trong 3 từ “live – love – laugh”, với ý nghĩa sống hết đam mê, yêu hết mình và luôn mỉm cười với mọi thứ. Người phụ nữ này khiến người ta đan xen giữa lòng ngưỡng mộ và sự ghen tị. Bởi chị đối đãi với cuộc sống bằng sự say mê, hân hoan. Bàn tay biết bắt giữ từng khoảnh khắc hạnh phúc và cả niềm kiêu hãnh.

Leave a Reply

Latest from Family

Cha xuất ngoại

Nói “xuất ngoại” cho oai thế thôi nhưng thực chất là cha đưa mẹ sang Singapore

Chị THU & BỰ

Chuyện của Bự viết … chuyện thật 100% 25 NĂM TRƯỚC … Hai chị em sống

CHỊ & EM

Bự của tôi viết về hai chị em tôi – Chị trong câu chuyện này là

Bà Nội

Bự của tôi, em gái tôi, viết về Bà (chúng tôi gọi Bà Nội là Bà),

Discover more from Lệ Thu Guillon

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading