CÒN MẸ LÀ CÒN MÙA XUÂN – 13 February 2016 (Mồng 6 Tết)
Mồng 1 Tết, em gái nhắn tin “mẹ lại đột quỵ nhập viện rồi chị ơi, mẹ thiếu máu trầm trọng, phải truyền máu”. Tuyết trắng mênh mông, con leo cáp treo lên núi, rồi theo mọi người trượt tuyết đổ dốc xuống núi mà trâm trí con nơi quê nhà, nơi mẹ đang thập tử nhất sinh. “Tối nay mình sẽ tìm vé cho em về với mẹ” – Ông Tây nói. 7 giờ 30 tối Thứ Ba, mồng 2 Tết, từ trên núi vùng Val D’isère xa xôi ở nước Pháp, con đi taxi xuống ga tàu để kịp bắt chuyến tàu 9 giờ 04 phút về lại Paris. Giấc ngủ chập chờn, lòng con cứ như lửa đốt, nửa muốn biết tin về mẹ, nửa sợ không dám điện thoại về nhà vì sợ nghe tin dữ, cầu trời khấn phật để con về còn được gặp mẹ. 6 giờ 15 phút sáng Thứ Tư (mồng 3 Tết), vừa về tới Paris là con đón Taxi đi thẳng ra Sân Bay Roisy CDG, mong cho tới 11 giờ trưa để máy bay cất cánh. 11 tiếng trên máy bay sao dài như cả một thế kỷ, con cố ngủ cho quên thời gian mà không sao ngủ được, cố gắng làm việc cho quên thời gian cũng không xong, kết quả của cái việc làm việc với mục đích giết thời gian là một quy trình tệ hơn những gì tệ nhất có thể so sánh. Con online suốt chặng bay dài 11 tiếng trên máy bay để được nghe tin tức về mẹ, về đến Singapore lấy hết sức bình sinh, nín thở gọi về nhà… “mẹ đang chờ chị về đấy, bác sĩ cũng đang cố gắng kéo dài thời gian để mẹ có thể chờ chị về, mẹ cứ hỏi chị đã gần về tới chưa”. 2 tiếng transit ở Singapore dài còn hơn cả 2 năm … 10 giờ sáng mồng 4 Tết (Thứ Tư), con hạ cánh Sài Gòn, nhưng phải chờ đến 17:25 mới có chuyến bay về Vinh… sau 42 tiếng đồng hồ di chuyển liên tục, cuối cùng con đã về với mẹ. Mẹ nói không ra hơi, mặt trắng bệch, tay chân không tự nhấc lên nổi, nhưng tinh thần mẹ phấn chấn khi nhìn thấy con, rồi mẹ nói chuyện qua điện thoại với Ông Tây và 2 cậu ấm, mẹ nói tiếng Việt còn 3 chàng tây nói tiếng Pháp, thế mà họ vẫn hiểu nhau. Sáng 5 Tết, mẹ hỏi “khi nào 3 đứa tụi nói về tới, mẹ chờ tụi nó về rồi cho mẹ đi con nhé, mẹ mệt lắm rồi …, nhưng chỉ một lúc sau, mẹ lại nói “thôi mẹ không chờ được nữa đâu con à, mẹ mệt lắm rồi, mẹ chờ đến hôm nay là mẹ đã cố lắm rồi. Giờ có 4 con đầy đủ ở đây, mẹ ra đi mẹ đã yên lòng rồi”. Hơi thở mẹ mệt, mẹ yếu lắm, cả gia đình quyết định đưa mẹ về nhà cho mẹ cảm thấy ấm áp với gia đình trước khi đi xa… Mồng 6 Tết, từ sáng tới giờ mẹ đỡ hơn rất nhiều, mẹ phấn chấn, mẹ trò chuyện rôm rả, hài hước với gia đình, bà con, chòm xóm qua thăm mẹ, tối nay có chị họ từ Sài Gòn bay ra thăm mẹ, mẹ còn vui hơn nữa, mẹ đòi ngồi dậy ra bàn ngồi ăn cơm chung với cả nhà, và mẹ ngồi được một lúc, mẹ nhìn thôi chứ có ăn được gì đâu, mẹ vẫn hài hước, kiên cường và mạnh mẽ, mẹ của con. Tết này, mẹ bệnh, sức khỏe mẹ suy sụp, cả nhà chăm sóc mẹ, nhưng vẫn là một cái Tết mà cả nhà mình quây quần thương yêu nhau bên cành đào phớt hồng ấm áp. Mẹ ơi, cha và chị em con chỉ cầu mong mẹ thanh thản, mẹ yên tâm, mẹ sống hết những ngày còn lại của mẹ thật vui bên cạnh cha, chị em con và các cháu. Thương mẹ!
Merci mon amour Jean-Marcel Guillon for being with me always in these difficult moments, we do everything to make our mother feel good with her family before she would have to say good bye …