
Sinh nhật 37 tuổi. Một không khí thật buồn chán và tẻ nhạt, có một cái gì đó rạn nứt trong căn hộ nhỏ xinh, ấm cúng, đã từng đầy ắp tiếng cười của hai vợ chồng mà cô không thể cảm nhận được. Làm sao có thể nhầm lẫn được sự gượng ép, hời hợt, nụ cười lấy lòng với ánh mắt đam mê, những vòng tay nồng nàn, những bó hồng lấp lánh hạnh phúc mà chồng giành cho cô trong 10 cái sinh nhật của 10 năm bên nhau … “Mình chia tay đi em!” Ly cà phê đen tuột khỏi tay cô rớt choang xuống sàn quán cà phê, nước mắt giàn dụa làm nhòa hết mọi thứ xung quanh, cô hy vọng chồng đang giận cô về chuyện hai đứa to tiếng sáng nay… Không thể như thế được, không thể nào anh lại muốn chia tay cô, cô có làm gì đến mức anh không thể chịu đựng được để phải bỏ rơi cô sau ngần ấy năm vui vẻ. “Em sẽ sửa đổi mà, em sẽ chăm sóc anh nhiều hơn, em sẽ không bao giờ nặng lời với anh nữa, em sẽ nấu thật nhiều món ăn mà anh yêu thích, em sẽ không đi sớm về trễ, em sẽ thay đổi, anh cho em cơ hội đi anh…” Trong nhà, ngoài quán cà phê, mặc kệ, cứ hai đứa trò chuyện là cô van xin anh đừng bỏ cô mà ra đi “tại sao anh phải bỏ em ra đi khi anh chưa có người khác, chúng mình thử lại một lần nữa đi anh”. “Không lẽ mình tệ đến mức như vậy sao?” – cứ thế cô chất vấn bản thân và cố tìm cho hết mọi lỗi lầm cô gây ra trong suốt 10 năm là vợ là chồng, tự kiểm điểm, tự hứa sẽ phải thay đổi. “Tại sao cô cả tin và mù quáng vậy. Chắc chắn phải có người thứ ba thì chú ấy mới quyết định bỏ cô! Cô quyết định chia tay, chị ủng hộ, không sống được thì chia tay, nhưng cô không thể nói bỏ là bỏ, cô cần phải biết thật rõ nguyên nhân chú ấy muốn chia tay với cô” – Chị của cô khuyên… Mấy chị em gái quên ăn, quên ngủ, hội họp liên miên, cứ như chuẩn bị cho một trận đánh gam co trên chiến trường … tình ái. Khoảng 9 giờ tối của cái ngày định mệnh ấy, cô bốc điện thoại chỉ sau một lần chuông “chị ơi, chị bình tĩnh, chị phải hết sức bình tĩnh, em theo được dấu vết của anh rồi, anh đậu xe ở …, đã đi vào quán cà phê với cùng một cô gái, tóc xõa dài ngang vai”, “Em vào trong quán đi xem họ làm gì!”, “Chị ơi, chị phải hết sức bình tĩnh, đừng làm gì lớn chuyện chị nhé!”, “Em nói cho chị biết đi!”, “Anh và cô gái ấy đang ngồi cạnh bên nhau, cô gái ấy tựa vào vai anh, còn anh thì đang ôm hôn cô ấy”. Ông xe ôm luồn lách cố chạy thật nhanh theo lệnh của cô… Cô hiên ngang bước vào quán cà phê, may quá họ không còn ôm hôn nhau, cô gái còn rất trẻ, không đẹp, và cũng không có gì nổi bật. “Em có thể đi về để chị và chồng chị nói chuyện với nhau chút được không?” – cô bình tĩnh đến lạnh lùng, có giống là đang đi đánh ghen không?
Đúng một tháng sau, chồng dọn ra khỏi nhà, họ ly thân!
Bangkok đầu tháng 11 trời trong xanh, trên xe từ phi trường về khách sạn, cảm giác trong cô thật khó tả. Cô thấy mình cô đơn, 10 năm bên cạnh một người bỗng một ngày không còn người ấy nữa, mình sẽ sống sao đây? Đau, xấu hổ, tự ái! Song hành với sự tổn thương của một người phụ nữ vừa bị ruồng bỏ, thầm kín dưới tận đáy trái tim là sự háo hức mơ hồ, sự chộn rộn của một cô gái mới lớn. “Tối nay mình sẽ nói chuyện gì với ông ấy đây?” “Tối nay mình sẽ mặc gì để đi ăn tối? Có nên trang điểm kỹ không hay chỉ tự nhiên thôi?”. Chưa đầy 5 phút sau khi nhận phòng, điện thoại đã réo rắt “Chào em, em vừa tới rồi à, chiều nay mình họp vào lúc 3 giờ đúng không? Giờ vẫn còn thời gian, em có muốn uống cà phê với tôi ở dưới Tiền Sảnh không?, “Dạ, cảm ơn ông, tôi cần thời gian chuẩn bị nên hẹn gặp ông vào lúc 3 giờ”. Tối! Cô và ông hòa mình vào nhóm làm việc, cùng ăn tối, trò chuyện, ánh mắt nhìn nhau có che giấu sự bối rối, sự quan tâm chăm sóc thầm kín giành cho nhau. Khuya! “Chào ông, chúc ông ngủ ngon”, “chúc em ngủ ngon”. Chỉ có thế thôi mà cô thao thức suốt đêm không ngủ, chờ cho đến sáng mai… để đi làm. Tối mai, mọi người đều đã có mặt, chỉ có ông là chưa thấy. “Mọi người đang chờ ông đến” – cô nhắn tin. Đã trễ giờ ăn tối đâu, “mọi người” hay là “em” trong cái tin nhắn đầy ngụ ý ấy. Bữa ăn tối, những câu chuyện làm quà, khách sáo cuối cùng rồi cũng xong – cái khoảnh khắc ông và cô vừa chờ đợi vừa né tránh, chờ đợi và né tránh cái cơ hội chỉ có hai người với nhau. Trái tim đập loạn nhịp mà ánh mắt và giọng nói thì vẫn cố tỏ ra bình thường. Nửa đêm. Cô vừa uống cocktail vừa líu lo trò chuyện với ông, thời gian như ngừng trôi, sự ồn ào của quán bar, của nhạc sàn, của rất đông người xung quanh không làm ảnh hưởng đến các câu chuyện họ thì thầm vào tai nhau. Bỗng dưng cô biến mất, cô đứng thật lâu, lâu lắm, trước tấm gương trong nhà vệ sinh, ánh mắt long lanh, đôi gò má đỏ hồng “về hay ở? Có nên tiếp tục hay không?”, rồi cô quyết định “mình sẽ không trốn về, nếu ông ấy còn đó, mình sẽ tặng ông ấy một nụ hôn môi nồng nàn”. Ông vẫn đứng đó, ánh mắt nháo nhác tìm kiếm cô khắp nơi, ông không dám đi lòng vòng tìm cô vì sợ cô ra tới sẽ tưởng ông về rồi. Tiến đến sau lưng ông, cô vòng tay ôm choàng vào cổ ông, ông quay lại, nhìn thật sâu vào mắt cô, nụ hôn dài, ngọt ngào, bay bổng, thế giới giường như chỉ còn họ với nhau… Cuốn nhật ký tình yêu, tình yêu của một người phụ nữ 37 tuổi và người đàn ông hơn cô 11 tuổi bắt đầu từ đây.
“Em đang tận hưởng cảm giác nghĩ đến nhưng giây phút mình vừa bên nhau”; “Anh nhớ em lắm rồi, anh muốn được hôn em, thật nhiều. Em ngọt ngào quá, và em rất đẹp”; “Cảm giác thật tuyệt vời khi em nghĩ về anh. Anh nói với em rằng cuộc sống thật đẹp, và đúng như vậy!”; “Em có biết anh nghĩ gì khi anh nghĩ về em không? Rằng mọi người sẽ nói với em rằng sao hôm nay trông em khác lắm, em đẹp hơn, hấp dẫn hơn với nụ cười luôn long lanh trong ánh mắt em. Em cứ luôn như vậy em nhé. Anh hôn em”; “Trông em hôm nay thế nào? Mọi người có nhận ra sự khác biệt ở em không?; “Anh vừa ngủ dậy, anh nghĩ về em. Em là người phụ nữa duy nhất và đặc biệt, anh nhớ em chịu không nổi”; “Em cũng nhớ anh nhiều lắm. Anh đốt cháy con tim em, giống như có nhiều tia lửa trong đó vậy. Em muốn về Sài Gòn để được gặp anh, được nhìn thấy anh”; …. 4 ngày sau nụ hôn đầu tiên, cô khóc, những giọt nước mắt của một niềm hạnh phúc vô bờ bến khi nhìn thấy trên điện thoại hiện ra 3 chữ “Anh yêu Em” được gửi đến từ người đàn ông ấy. Cô ấy đang yêu, yêu như chưa bao giờ được yêu, tình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tình yêu không có tuổi
Nụ hôn đầu tiên 1 giờ sáng ngày 04 – 11 – 2006
Thật hay và cảm động!!! Chị Lệ Thu ơi, chị viết nhiều hơn và chia sẻ nhiều hơn về con đường đi đến hạnh phúc và thành công của chị đi. Mỗi lần đọc blog của chị là em như được tiếp thêm động lực để cố gắng tiếp. Cảm ơn chị nhiều. <3
Cảm ơn em
Chị Lệ Thu oi, Em Linh ở cùng chung cư Nguyễn kiệm , luôn theo dõi và yêu chị ,
Linh ơi, chị không thể nhớ được em, chị xin lỗi nhé. Em vẫn ở đó hay đã chuyển đi? Chị cảm ơn em
Em vẫn o chung cư 675 ng kiệm , làm bên tbktvn , nhưng em nghỉ kinh doanh riêng rồi, hay đọc Facebook chị , chúc chị hạnh phúc và có nhiều bài viết yêu đời tích cực , hy vọng sẽ gặp chị (Aquarius Trân) face book em nha,
Rất dễ thương và nhiều cảm xúc đẹp ạ!