
Paris, ngày 4 tháng 2 năm 2016 (26 Tết)
Mẹ yêu quý, con đi chơi nhưng con không yên lòng, con nhớ mẹ. Tranh thủ về thăm mẹ vẻn vẹn 2 ngày, mẹ đã xin bác sĩ cho xuất viện về nhà để ăn cơm với đầy đủ 4 chị em con, có 2 buổi tối thôi, rồi con lại đi. Con sợ, sợ lần tới về quê hương, nơi nuôi dưỡng con thành người sẽ không còn gặp mẹ nữa. Mẹ chiến đấu với căn bệnh ung thư mấy năm nay, ra vào bệnh viện liên tục, mẹ đã cừ khôi chiến thắng nó, nhưng càng ngày sức khỏe mẹ càng yếu đi, mẹ không còn được như xưa nữa, mẹ của con đã già thật rồi. “Trời kêu ai nấy dạ”, con biết vậy nhưng con không chấp nhận cái ngày mẹ sẽ ra đi, mà cái ngày ấy có vẻ đang gần lắm.
Xa nhà, xa cha mẹ, xa quê hương mấy chục năm rồi, nhưng cứ mỗi lần về quê, miền quê khắc nghiệt nắng gió, rét mướt, con cảm thấy ấm áp vô cùng. Chả cuốn, thịt lợn luộc, gà luộc, bò kho tàu, thịt lợn nấu hộp, nộm dê bóp thấu, và nhiều món nữa … món nào mẹ nấu cũng ngon, mẹ gắp đầy bát cho hết tất cả chúng con. Chúng con đã trưởng thành trong ngôi nhà đầy ắp tình yêu thương, sự chăm sóc mà bà nội và cha mẹ giành cho chúng con.
Trong con, mẹ là người phụ nữ thông minh, mạnh mẽ, kiên cường, dám sống, sống hết mình cho chồng và cho các con. Con luôn ngưỡng mộ và thần tượng mẹ. Con thương mẹ vô cùng, tuy rằng con không biết làm sao để ôm được mẹ thật chặt vào lòng, con không ngủ cùng với mẹ được (con hay nói với các em con rằng phòng mẹ toàn mùi dầu, chị không ngủ được với mẹ đâu), tuy nhiều lần, khi lớn lên rồi, con vẫn còn cáu gắt với mẹ khi bất đồng ý kiến, thậm chí nhiều khi còn “bắt nạt” mẹ. Mặc kệ, mẹ thương con, bên cạnh con, dõi theo cuộc sống lên bổng xuống trầm, sướng khổ của con, và luôn động viên ủng hộ con. Con thương mẹ, con có thể, và con đang làm tất cả để mẹ đừng bỏ cha, tụi con, và các cháu mà ra đi quá sớm.
Con yên lòng và rất cảm ơn cha, em trai và em dâu con, thằng cháu nội đích tôn của cha mẹ đã luôn bên cạnh mẹ, chăm sóc mẹ thật chu đáo, thật tận tụy, không nề hà, em gái út của con và các cháu khác của mẹ luôn thăm nom mẹ, trò chuyện với mẹ hàng ngày. Giờ này, em Bự của con cũng đang bên cạnh mẹ, chăm sóc mẹ, ngủ với mẹ, tâm sự và trò chuyện với mẹ.
Mẹ ơi, nếu một ngày gần đây, căn bệnh quái ác kia bắt mẹ phải tạm biệt mọi người để ra đi, thì mẹ yên tâm rằng các con của mẹ nhờ có cha mẹ dạy dỗ mà rất yêu thương, đùm bọc lẫn nhau, chúng con yêu thương cha cũng như yêu thương mẹ vậy, sẽ chăm sóc cha như cha đang chăm sóc mẹ vậy.
Con gái đầu ngang bướng, lì lợm, khó bảo của mẹ, tên cha mẹ đặt cho con là Nguyễn Thị Thu, nhưng khi con 10 tuổi con nhất định đòi cha mẹ đổi tên con thành Nguyễn Thị Lệ Thu.