KẺ CHIẾN BẠI TRONG MỘT CUỘC TÌNH THỜI SINH VIÊN …

(Trích đăng lại nhật ký của nhỏ)

Phòng ký túc xá của nhỏ nằm ngay góc tầng 2 của tòa nhà cũ kỹ đầy rêu phong, trường Đại học Ngoại ngữ Hà Nội. Phòng có 6 cái giường tầng, nhỏ sống với 11 chị học trên nhỏ một hoặc hai khóa, sinh viên khoa Nga. 6 cái giường 2 tầng như 12 căn phòng nhỏ với không biết bao nhiêu là các thứ lích kích đủ cho cuộc sống sinh viên đầy mộng mơ và nhựa sống của 12 cô gái đến từ nhiều miền quê, đứa Hải Phòng, đứa Hải Dương, đứa Thanh Hóa, miền quê, thành thị. Va li, bếp dầu, bếp lò xo chạy bằng điện, nồi niêu xoong chảo, bát đĩa, … mỗi giường một chiếc ri đô quây kín mít cho các sinh hoạt riêng tư khi cần, trên trần nhà, ngay trước 2 dãy giường tầng là 2 sợi dây thép chăng từ đầu này phòng tới đầu kia phòng dùng để treo quần áo ướt sũng vừa được giặt xong. Cứ khoảng 11 giờ trưa, và 4 giờ chiều ngày nào cũng như ngày nào, mùi cơm, mùi thức ăn ngào ngạt cả căn phòng, dân số phòng giờ này tăng gần như gấp đôi. Các chị nấu nướng, các anh lăng xăng đi xách nước, rửa rau, dọn chén bát ra giường, công dụng vào lúc này là cái bàn để ăn, ai không có việc gì làm thì trò chuyện với người khác, mở radio hay cassette nghe nhạc, người nghe nhạc vàng, người nghe nhạc đỏ, … căn phòng như một khu phố nhỏ nhộn nhịp, đoàn kết, gắn bó. Bữa cơm chuẩn bị xong cặp nào gắn với cặp nấy, lời mời ăn cơm vọng từ giường này qua giường khác, tùy vào hoàn cảnh, cảm hứng mà ri đô sẽ được quây tròn kín mít hay mở toang để mọi người giao lưu với nhau. Cơm nước xong xuôi, tối nào cũng như tối nào, xuân cũng như đông, người thì lên thư viện, người thì đỏ đèn quây ri đô lại học bài, nhưng cứ đến 9 giờ tối là các cô gái quần là áo lượt, diện những bộ đồ đẹp nhất cùng với các chàng trai, tay trong tay, từng cặp từng cặp, lãng mạn dạo chơi trong sân trường, ngoài bãi cỏ, cuộc sống vô tư, nghèo cũng kệ, khó cũng kệ, tương lai mới quan trọng.

2L9A9771.JPG

Nhỏ – January 2018

Nhỏ cũng có một anh, sinh viên khoa Triết trường Tổng Hợp, dân Hải Dương, phong trần, múa võ đẹp lắm, đưa nhỏ lên sân thượng dạy nhỏ học võ. Ký túc xá trường Tổng hợp ngay sát bên cạnh nên anh chàng khoa triết thường xuyên xuất hiện ở căn phòng ngay góc tầng 2 ấy, thỉnh thoảng ăn cơm với nhỏ, thỉnh thoảng đi dạo với nhỏ…. (chuyện với anh Hải Dương nói chữ “l” thành chữ “n” không chỉ đơn giản như thế này, nhỏ sẽ viết vào tập kế tiếp nhé). Các chị cùng phòng nhỏ không thích cái anh sinh viên khoa triết tổng hợp này, nhỏ là gái ngoại ngữ, có giá lắm, các anh cứ nườm nượp ra vô, ngày 8/3 hoa không biết để đâu cho hết, nhỏ lại là em út trong phòng, lúc nào cũng nhoẻn miệng khoe cái răng khểnh duyên dáng, ai sai gì cũng làm nên được các chị trong phòng cưng chiều, và do các chị đã có nơi có chốn nên tất cả các anh đến với phòng đều là của nhỏ.

Trong số các anh đến tán tỉnh các chị, nhỏ để ý đến một anh, đồng hương của nhỏ, cũng không hẳn là đồng hương 100%, nhỏ là dân Vinh, anh cùng quê với Bác Hồ. Anh dong dỏng cao, miệng rộng, cười rất duyên và rất hay cười, đội mũ bê rê, nói giọng nghệ, trong mắt các chị thì anh ấy thật đẹp trai. Anh đi xe máy CD màu đen, đi học ở Liên Xô về, có nghề nghiệp ổn định ở một công ty nhà nước lớn. “Được đấy em à, không ai bằng anh ấy đâu” – chị trưởng phòng, người Hải Phòng cứ vun vào – “Anh ấy xứng với em đấy!” – “Nhận lời đi em”, … Thế là yêu nhau. Tối nào anh cũng phóng chiếc CD từ ngoài Hà Nội vào trường thăm nhỏ, nhỏ không phải lích kích nấu nướng nữa mà đi ăn với anh, thưởng thức hết món ăn này đến món ăn khác, rồi đi uống sinh tố từ quán cà phê sang trọng này đến cà phê sang trọng khác. Không có chị nào trong phòng được như vậy, chỉ có nhỏ thôi. Nhỏ còn được anh dạy cho đi xe máy, người nhỏ bé ơi là bé nhưng cứ cưỡi trên chiếc CD màu đen chạy khắp nơi là nhỏ sướng. Cuối tuần nhỏ ôm quần áo đi theo anh về căn phòng tập thể sang trọng của anh được cấp ở cơ quan anh, đến chiều tối chủ nhật anh chở nhỏ về lại phòng ký túc xá cho một tuần học mới. Thời gian trôi qua, nhỏ bắt đầu giới thiệu anh với bạn bè nhỏ, bạn thân trước rồi đến bạn học cùng quê của nhỏ sau. Nhỏ cố tìm ra hết mọi bạn bè đồng hương của nhỏ để giới thiệu cho anh. Và rồi, nhỏ giới thiệu nàng, bạn nối khố của nhỏ, với anh. Nhỏ tự hào mời nàng đi ăn với nhỏ và anh. Nàng liên tiếp ngưỡng mộ nhỏ “Mày hạnh phúc quá, anh ấy rất đẹp trai, rất hào hoa, rất giàu có, …”, sau đó nàng khuyên nhỏ “sao mày không biết tiết kiệm cho anh ấy, đi ăn hàng quán như thế này tốn tiền lắm, …”, rồi cứ cuối tuần là nàng lại khăn áo qua ký túc xá của nhỏ để ở với nhỏ. Anh đến, 3 người đi ăn với nhau, đi dạo công viên cùng với nhau, đi uống sinh tố cùng với nhau. Tối chủ nhật, nhỏ nhờ anh chở nàng về ký túc xá trường nàng… Các cuộc viếng thăm của anh thưa dần, hàng ngày giảm xuống còn 3 lần, rồi 1 lần “anh bận quá em ạ”, nhỏ tin. Chủ nhật hôm ấy, nhỏ và anh mời đông người tới căn phòng tập thể của anh chơi, ăn uống, tụ tập, bạn của anh và bạn của nhỏ trong đó có nàng. Nhỏ uống có một vài ngụm bia thôi mà nhỏ mệt. “Anh ơi em hơi say rồi, em nằm nghỉ tí nhé, mà em hơi lạnh anh ạ”, rồi nhỏ vào phòng nằm, nàng đi theo nhỏ vào phòng, ngồi xuống bên cạnh nhỏ, anh cầm một cái gối và một cái chăn vào phòng cho nhỏ, nhưng thay vì anh âu yếm đắp chăn cho nhỏ như mọi ngày thì anh ném cái chăn và cái gối một cách thờ ơ và hời hợt, nếu không nói là phũ phàng vào người nhỏ. Nhỏ ngỡ ngàng. Tối, anh chở nhỏ về lại ký túc xá. Anh đi rồi, nhỏ đang miên man tự hỏi chuyện gì đang xảy ra thì người yêu của nàng xuất hiện cùng với một người bạn, với vẻ mặt rất buồn, rất nghiêm trọng, họ mời nhỏ đi nói chuyện. “Em biết chuyện gì chưa?…”

Hôm đấy, nhỏ về quê, mẹ nhỏ hỏi “con về dự đám cưới … à”, nhỏ không biết gì, nhưng nhỏ trả lời mẹ “dạ”. Mẹ cứ vô tư thông báo cho nhỏ biết khi nào mẹ đi qua đó dự đám cưới, mẹ cũng được mời mà. Nhỏ tò mò, nhỏ rủ em gái nhỏ xúng xính quần áo đi qua dự đám cưới nàng. Qua đến nơi, nàng nhìn nhỏ lúng túng, nhỏ cười nói trò chuyện để bạn mình không cảm thấy mặc cảm (đó là nhỏ nghĩ thế), anh ngạc nhiên và sượng sùng nhìn nhỏ, không một lời chào, không một cái gật đầu, giống như chưa bao giờ quen biết, giống như khi anh ra đi, không một lời giải thích, không một lời tạm biệt, không nói gì hết, cứ thế ra đi, đi với cô bạn gái nối khố của nhỏ …

Lệ Thu GUILLON

Mỗi người có một cách định nghĩa về cuộc sống đẹp của chính mình. Lệ Thu định nghĩa bằng từng khoảnh khắc cụ thể chị sống với chính mình và mọi thứ xung quanh, gói gọn trong 3 từ “live – love – laugh”, với ý nghĩa sống hết đam mê, yêu hết mình và luôn mỉm cười với mọi thứ. Người phụ nữ này khiến người ta đan xen giữa lòng ngưỡng mộ và sự ghen tị. Bởi chị đối đãi với cuộc sống bằng sự say mê, hân hoan. Bàn tay biết bắt giữ từng khoảnh khắc hạnh phúc và cả niềm kiêu hãnh.

Leave a Reply

Latest from LOVE

Yêu muộn

Phạm Tường Vân – Nhà thơ, nhà biên kịch. Bài đằng trên VNExpress, Thứ Hai 14/2/2022

ĐỢI …

I love your taste, your sense of beauty, your love of flowers, the way you decorate

Discover more from Lệ Thu Guillon

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading