HỒI HƯƠNG NĂM COVID 2020

Nói “hồi hương” nghe có vẻ to tát nhưng không gì là không thể xảy ra trong cái thời kỳ COVID có một không hai trong lịch sử loài người này. Lệ Thu chia sẻ hành trình của gia đình Lệ Thu, một hành trình may mắn hơn vạn vạn người khắp nơi trên thế giới vẫn đang bị kẹt ở đâu đó.

Thư giãn đọc  sách trên chuyến bay từ Paris đến Doha

CHUYẾN ĐI 10 NGÀY THÀNH … 204 NGÀY

Tháng 3 năm Covid, khi mà ở Việt Nam trong vòng 3 tuần số ca Covid chỉ dừng lại có con số 16, chuyện đi lại giữa các nước vẫn bìnhh thường nên cả gia đình nàng quyết định vẫn rời Sài Gòn trên chuyến bay của Singapore Airlines và ngày 5 tháng đi Paris chơi vài ngày rồi từ đó đi tàu qua Zermatt, Thuỵ Sĩ, trượt tuyết như mỗi năm. Paris những ngày cuối Đông vẫn nườm nượp người, nhà hàng, Café, Bistro, quán Bar, và các hoạt động thể thao văn hoá nghệ thuật vẫn diễn ra bình thường, cả nhà tung tăng đạp xe đạp thưởng thức Paris, hùa vào dòng người đi chợ, ngắm cảnh và ăn uống.

Ngày 7/3 Việt Nam phát hiện ca 17

Chủ Nhật ngày 8 tháng 3 cả nhà lên tới Zermatt, khách đi trượt tuyết có vẻ vắng hơn, biên giới Thuỵ Sĩ và Ý đóng cửa nhưng các đường trượt hàng trăm người vẫn lao vun vút bên cạnh nhau không ngơi nghỉ, các nhà hàng khách vẫn đông nghìn nghịt. Mỗi ngày trôi qua, tin tức bắt đầu nóng dần lên từng giờ với tình hình Covid, 11/3 WHO tuyên bố đại dịch toàn cầu … cả nhà nàng quyết định trượt tiếp với tinh thần “đằng nào cũng đã lên đây”.

Sáng Thứ Sáu ngày 13, Singapore thông báo đóng sân bay Changi bắt đầu từ 0 giờ ngày 15/3 áp dụng cho tất cả mọi chuyến bay kể cả các chuyến bay quá cảnh. Trong chớp nhoáng, gia đình nàng quyết định bỏ trượt tuyết, lấy tàu về Paris trong ngày để kịp bay về Sài Gòn bằng Vietnam Airlines vào ngày hôm sau. Thứ Bảy ngày 14/3, vài tiếng đồng hồ trước khi rời khách sạn ra sân bay, hàng chục thông tin tới tấp đến từ Việt Nam, chúng tôi cứ loay hoay với “về hay không về”, còn khoảng 30 phút nữa để quyết định thì chúng tôi nhận được thông tin mọi hành khách trở về sẽ bị cách ly tập trung, đúng lúc một người bạn vừa bay về từ Norway đăng status có hình khu cách ly. Cả gia đình chúng tôi chưa sẵn sàng cho việc cách ly tập trung nên quyết định huỷ chuyến bay ở lại, lên tàu về nhà mình ở miền nam Pháp để thực hiện giãn cách xã hội nơi thiên đường.

Đeo face shield trước khi lên máy bay, và khi rời máy bay

KẾ HOẠCH HỒI HƯƠNG

Thời buổi ai cũng làm việc online, trẻ con cũng đến trường online, đã lỡ về Pháp rồi thôi thì cứ yên tâm ở lại và học cách thích ứng với việc điều hành công việc từ xa, nên chúng tôi cũng không vội về. Chúng tôi về tới Luberon vào những ngày cuối Đông khi cây còn trụi là, mỗi sáng mai thức dậy sương qua đêm lạnh giá đóng thành đá phủ trắng khắp vườn chưa kịp tan. Xuân về, chồi non như trốn đâu đó nhú ra nhanh không kịp ngắm, mới sáng sớm còn bé tí xíu, chiều đã gần như ra lá xanh rì, chẳng mấy chốc mà hoa nở đầy vườn, chim bướm bay lượn tung tăng cứ như cổ tích. Hạ đến, ve kêu râm ran, hết giãn cách người Pháp bắt đầu đổ về miền nam nghỉ hè, chợ phiên lại nhộn nhịp, bạn bè kéo về tụ tập, nấu nướng, ăn uống và tiệc tùng liên miên … cuộc sống cứ như một giấc mơ …

Thỉnh thoảng ông Tây và nàng nhận được email của Đại Sứ Quán Việt Nam thông báo chuyến bay cứu trợ và hỏi gia đình có muốn bay về Việt Nam không. Chúng tôi quyết định không về bằng các chuyến bay cứu trợ, nhường chỗ cho bao nhiêu người khác đang có nhu cầu về nước, nhưng cũng có phần ngần ngại đi trên một chuyến bay đông người, hơn nữa mình không chủ động được thời gian bay, sân bay cất cánh và điểm hạ cánh. Và điều quan trọng hơn nữa là chúng tôi vẫn chưa chuẩn bị cho việc cách ly tập trung.

Chuyến bay từ  Doha về Sài Gòn

Khi bắt đầu có các chuyến bay thương mại, tôi cùng đội ngũ lôi hết mọi văn bản của chính phủ, của các bộ liên quan đến việc di chuyển & cách ly ra nghiên cứu, liên hệ với mọi ban ngành để đối chiếu và hỏi kỹ thêm thông tin, rồi lập phương án bay về Sài Gòn trên một chuyến bay thương mại, và nếu được thì cách ly ở nhà. Cứ xin, được thì tốt, không được thì tính phương án khác.

Việc đầu tiên là xin nhập cảnh theo tiêu chuẩn chủ doanh nghiệp và chuyên gia. Thời Covid, cho dù người nước ngoài có thẻ tạm trú dài hạn cũng phải xin và được phép thì mới được nhập cảnh. Tóm tắt thủ tục là như thế này: FV gửi công văn cho Dolisa (Sở Lao Động và Thương Binh Xã Hội) kèm danh sách các chuyên gia đang bị kẹt ở nước ngoài xin nhập cảnh Việt Nam để tiếp tục công việc, Dolisa sẽ tập hợp danh sách gửi cho UBND xin phê duyệt, UBND sau khi xem xét sẽ gửi công văn cho Cục Quản Lý Xuất Nhật Cảnh kèm theo danh sách. Sau khi có công văn cửa UBND gửi Cục Quản Lý XNC, bản thân doanh nghiệp soạn thêm một công văn gửi Cục Quản Lý XNC kèm danh sách & booking vé máy bay để xin phép nhập cảnh. Tất cả các danh sách đều có tên đủ 4 thành viên của gia đình, duy quyết định cho phép nhập cảnh là không có Lệ Thu vì Lệ Thu mang hộ chiếu Việt Nam (!).

Bữa tối thịnh soạn trên chuyến bay từ Paris về Doha

Sau khi hoàn tất các thủ tục trên, các bước tiếp theo sẽ là chính thức mua vé máy bay, chọn địa điểm cách ly, gửi công văn cho Trung Tâm Kiểm dịch Y Tế Quốc Tế để xin duyệt địa điểm cách ly. Chọn địa điểm cách ly ở đây là chọn cách ly ở khách sạn nào trong danh sách các khách sạn được phép cho nhận khách cách ly, đặt phòng khách sạn cho thời gian cách ly 14 ngày. Chúng tôi lựa ra một vài khách sạn trong danh sách được cung cấp nhưng tất cả họ đều bảo chờ vì (1) họ chưa quyết định là có nhận khách về cách ly hay không, (2) họ có khả năng thực hiện hết mọi yêu cầu an toàn theo quy định để nhận khách cách ly hay không. Chúng tôi chờ … vài tuần sau họ đều trả lời KHÔNG NHẬN, đành phải đặt một khách sạn gần sân bay để lỡ không xin được về nhà còn có chỗ mà cách ly. Nghe được cách ly ở khách sạn thì có vẻ sẽ được thoải mái, sạch sẽ thế nhưng khi nhìn vào vài trang giấy quy định thì chẳng khác gì bị nhốt trong một phòng nhỏ suốt 2 tuần có chăn ấm đệm êm  Nàng và ông Tây lại bàn nhau thôi KHÔNG VỀ, mình gửi tụi nhỏ đi học tạm ở Pháp một năm đi vậy, nói là làm hai đứa bắt đầu đi tìm trường cho hai cậu ấm.

Xe FV vào sân bay đón gia đình về cách ly (cởi khẩu trang cầm tay để chụp một tấm hình)

Song song, Lệ Thu vận dung hết mọi mối quan hệ để được hướng dẫn xin cách ly tại nhà với trình bày nhà rộng, vườn rộng, riêng biệt, doanh nghiệp cam đoan sẽ sử dụng chính ngân sách của doanh nghiệp để tổ chức nhân lực và phương tiện tổ chức cách ly cho gia đình theo quy định, nếu không được thì ít nhất cũng phải được cách ly tại bệnh viện nhà mình. FV được công nhận là bệnh viện đủ điều kiện thực hiện cách ly và đã cách ly an toàn cho không biết bao nhiêu bệnh nhân rủi ro cao, không lẽ nhà nước không duyệt cho người quan trọng nhất của FV, người đã xây dựng và đưa FV trở thành một bệnh viện uy tín về chất lượng và an toàn, được tiếp nhận về cách ly ở bệnh viện nhà mình cùng với gia đình …

HÀNG LOẠT TRỤC TRẶC – NGUYÊN NHÂN VẪN LÀ COVID

Hai tuần trước chuyến bay, hãng hàng không Qatar thông báo không giải quyết cho Lệ Thu bay cùng gia đình, người Việt Nam chỉ được hồi hương thông qua việc đăng ký với Đại Sứ Quán tại nước sở tại và chỉ được bay bằng Hãng Hàng Không Quốc Gia Việt Nam (Vietnam Airlines) … Ôi trời ơi, cái gì vậy trời … chẳng kịp lên án hay chửi bới, chúng tôi chỉ tìm bằng mọi cách để cả gia đình được bay trên một chuyến phi cơ cùng với nhau. Thế là gửi các loại giấy tờ đã được duyệt cùng giấy hôn thú gửi cho hãng Qatar. May mà Lệ Thu (người Việt Nam) đã nằm trong danh sách các chuyên gia trở về nước cùng với ông Tây (và hai con trai đi kèm) được UBND thành phố Hồ Chí Minh duyệt, chứ không thì không biết có còn cách gì khác hay không, may mà Giám Đốc Qatar tại Việt Nam là bạn chơi Tennis mỗi tuần với ông Tây, nên Lệ Thu được phép bay về cùng với gia đình trên chuyến bay của Qatar Aiways. Cứ tưởng tượng nếu gia đình bị chia cắt, một thân một mình di chuyển và cách ly trong thời buổi Covid này mà toát mồ hôi.

Buổi sáng ngày cuối cùng của Mùa Hè bình yên trong Lâu đài La Bastide de Mr Crazy & Lady Sexy, THỨ HAI ĐẦU TUẦN, bốn cha con mẹ con đang chuẩn bị đóng vali, đi một vòng tạm biệt ngôi nhà, cỏ, cây, hoa lá, tạm biệt Lola & Lily (hai nàng cún bự con đỏng đảnh, biết sắp phải xa chủ nên đang rất buồn) để rời ra ra ga tàu đi Paris, thì bỗng nhận được thông tin “phải có kết quả xét nghiệm COVID-19 (tất nhiên là âm tính) nộp cho hãng hàng không trễ nhất là vào 0 giờ đêm Thứ Ba bước qua sáng Thứ Tư, giờ Việt Nam”. Tin sét đánh! Ở Pháp, phát hiện khoảng từ 10 ngàn đến 15 ngàn ca nhiễm mỗi ngày, các phòng Xét Nghiệm quá tải với số lượng xét nghiệm hơn 120.000 mẫu/ngày, muốn xét nghiệm hầu như đều phải đặt hẹn, kết quả nhanh nhất thì cũng phải 48 tiếng đồng hồ mới có (Tổng Thống Pháp cũng đã vừa chỉ trích Bộ Trưởng Bộ Y Tế Pháp quá kém trong việc trả kết quả XN quá trễ rồi đấy). Cuộc hẹn làm xét nghiệm cho gia đình tôi được đặt vào hai giờ chiều Thứ Ba, vì chúng tôi hiểu rằng chúng tôi chỉ cần mang theo kết quả âm tính trình cho hãng hàng không để được làm thủ tục lên máy bay. Hoá ra không phải vậy! Hãng hàng không cần có kết quả của mọi hành khách gửi cho Cục Hàng Không Dân Dụng Việt Nam để xin được duyệt hạ cánh tại Sân Bay Tân Sơn Nhất. Ông Tây bị shocked nặng và quá lo lắng chỉ còn biết “to tiếng” với ông bạn là Giám Đốc Hãng Hàng Không Qatar rằng tại sao cậu không thông báo cho tôi biết, làm việc như vậy là không chuyên nghiệp, cậu phải bằng mọi cách giải quyết việc này cho gia đình tôi … Tôi thì bình tĩnh hơn vì biết rằng Qatar sẽ không có cách gì mà giúp được để thay đổi nguyên tắc của Cục Hàng Không Dân Dụng Việt Nam, nếu chúng tôi không nộp kết quả đúng thời hạn thì họ buộc phải bỏ chúng tôi lại Paris, đồng nghĩa với việc mọi giấy tờ thủ tục mà phải mất mấy tháng trời chúng tôi mới có được coi như bỏ sông bỏ biển và sẽ phải làm lại từ đầu. Trong tích tắc, tôi sàng lọc hết mọi tên tuổi lớn trong cộng đồng y khoa mà chúng tôi thân thiết, rồi quyết định nhắn tin cho một giáo sư chuyên Nội khoa nổi tiếng ở Paris, bạn thân từ thời sinh viên của ông Tây “chúng tôi buộc phải thực hiện xét nghiệm Covid gấp để có kết quả trước 18:00 ngày mai”, anh trả lời ngay tức thì “OK, nhắn ngay cho anh đầy đủ họ tên của cả gia đình”. Sáng Thứ Ba, cả nhà dậy sớm, đến Phòng Xét Nghiệm vào đúng 7:30 khi mà chỉ có một vài bệnh nhân đang đứng chờ cửa mở”. Đây là một Phòng Xét nghiệm trong chuỗi mấy chục phòng xét nghiệm ở Paris, chủ là bạn thân của anh giáo sư bác sĩ của chúng tôi. Đến lượt, sau khi nghe chúng tôi trình bày, cô thư ký thông báo “tôi chưa nhận được thông tin này, ông có thể vui lòng nhờ chủ tịch của chúng tôi gọi điện thoại cho trưởng phòng Lab này để xác nhận thông tin … sau vài cú điện thoại, chúng tôi phải chờ đến 9:30 để được lấy mẫu xét nghiệm. Suốt cả một ngày chờ đợi, chúng tôi căng thẳng tới mức không làm được bất cứ việc gì chỉ cầu trời khấn phật để có kết quả trước 18 giờ (nửa đêm giờ Việt Nam), đã vậy hai cậu ấm cứ vài ba tiếng lại hỏi một lần “nếu kết quả mình dương tính thì sao?” … Chúng tôi gửi kết quả Covid âm tính cho Qatar 11 phút trễ hơn thời gian quy định … thở phào nhẹ nhõm, để lại hồi hộp không biết liệu chuyến bay có được duyệt hạ cánh Sân Bay Tân Sơn Nhất.

Kiểm tra vital sign & lấy mẫu xét nghiệm trong ngày đầu tiên cách ly (bỏ khẩu trang ra cầm ở tay để chụp một tấm hình)

SÂN BAY CHARLES DE GAULLE – PARIS

Chưa bao giờ cả nhà tới Sân Bay sớm như vậy, đề phòng có gì trục trặc xảy ra. Đẩy xe vào khu vực làm thủ tục miễn phí, đồ đạc mua khá nhiều từ tháng 3 đến tháng 9. Như thường lệ, tôi ôm đống hoá đơn miễn thuế đứng trước một cái máy tự động tiến hành làm thủ tục. Scan hóa đơn thứ nhất, không qua, hoá đơn thứ hai, không qua, hoá đơn thứ 3, không qua … một anh hải quan dáng đẹp, cặp mắt sáng, có vẻ đẹp trai nếu cởi bỏ cái khẩu trang Covid ra, đi tới “cái máy này bị hư rồi, madame vào quầy tôi giúp làm thủ tục cho”, anh hỏi tôi vài câu hỏi “hàng hoá cô để trong mấy cái vali ở đằng kia phải không?” “cô vui lòng cho tôi xin hộ chiếu” “cô tạm trú ở đâu?” … Tôi giải thích chúng tôi sống ở Việt Nam, tạm trú ở Việt Nam, tuy nhiên có nhà ở Pháp nên thỉnh thoảng về Pháp, mỗi lần về nhiều nhất khoảng 1.5 tháng, lần này vì Covid nên chúng tôi ở đây hơn 6 tháng rồi, giờ về lại Việt Nam. Vừa nói tôi vừa đưa hộ chiếu của tôi và ông Tây, thẻ tạm trú, thẻ lãnh sự quán của ông Tây cho anh Hải quan. Anh ta cứ từ từ hì hục làm gì đó rất lâu trong máy tính, nhờ cô đồng nghiệp bên cạnh đi photo các giấy giờ tuỳ thân của chúng tôi, yêu cầu chúng tôi ghi địa chỉ ở Việt Nam và địa chỉ ở Pháp, … rồi thông báo với chúng tôi mấy hoá đơn hồi tháng 3 đã bị quá hạn và bị huỷ … Thời gian cứ trôi đi, đến giờ chúng tôi phải làm thủ tục lên máy bay, tôi hỏi sao lâu thế, ông tây hỏi khoảng bao lâu nữa thì anh làm xong “ít nhất phải 20 phút nữa”. Chúa ơi, nãy giờ cũng phải gần cả tiếng đồng hồ chúng tôi đứng ở đây rồi. Ông Tây liền quay qua cậu ấm lớn “con chạy lại quầy check-in hỏi xem mình còn bao nhiêu thời gian nữa, rồi quay qua anh Hải Quan “tại sao phải mất thời gian như thế?”, anh ta trả lời “tôi đang làm tờ giải trình để phạt các người, các người đã làm sai luật”. “Sai cái gì?”. Đúng lúc đó cậu ấm lớn quay lại, lo lắng thông báo “còn 5 phút nữa quầy thủ tục sẽ đóng cửa”. Chúng tôi đề nghị “thôi chúng tôi không quan tâm đến thuế má nữa, chúng tôi không còn thời gian, anh vui lòng trả lại hộ chiếu để chúng tôi đi cho kịp giờ”, anh ta trả lời “tôi không thể trả lại hộ chiếu cho mấy người được, các người không thể lên máy bay được”. Ông Tây nổi nóng, anh Hải quan tự ái vì cảm thấy bị xúc phạm, chạy đi kêu Sếp trực tiếp của anh ta, tôi phải cố kìm nén để trình bày và yêu cầu, chỉ thiếu điều năn nỉ ông hải quan sếp trả lại hộ chiếu cho chúng tôi, anh ta bắt chúng tôi hứa hươu hứa vượn gì đó, chúng tôi “oui, oui”, ôm hộ chiếu hớt ha hớt hải đẩy hành lý tới quầy làm thủ tục. Chúng tôi là những hành khách cuối cùng, suýt nữa bị lỡ chuyến bay.

Phòng ngủ cách ly. May mắn là căn hộ rộng rãi, có phòng khách, phòng ăn, bếp, terrace, 4 phòng ngủ và có sân vườn rất rộng

Thủ tục xuất cảnh nhanh chóng, suôn sẻ. Vào đến An Ninh Sân Bay, thời Covid không phân biệt hạng nhất, hạng thương gia hay hạng thường, tất cả mọi hành khách đều phải xếp hàng như nhau, sau khi hành lý chạy qua máy soi, an ninh còn kiểm tra random một số hành lý, 2 cái ba lô của hai cậu ấm và cái va li xách tay của tôi bị chọn vào lane kiểm tra lại. Chỉ còn 20 phút nữa máy bay cất cánh mà hành lý của chúng tôi còn ở rất xa, chúng tôi sốt ruột. Một người phụ nữ Pháp trông có vẻ không bình thường luồn lách bước lên phía trước chúng tôi để nhân viên an ninh mở túi du lịch của bà ta ra, trời ơi, không phải cái túi xách mà là cái … thùng rác bao gồm mùn thuốc lá, vô vàn điếu thuốc lá hút giữa chừng, lấy lộn xé nhỏ và dơ bẩn cũ mèm, một cái hội chiếu vàng úa đầy bụi … mọi người đứng xung quanh dường như ai cũng buồn ói, nhóm an ninh bàn tán xôn xao … gần như quên mất biết bao hành lý đang chờ được kiểm tra … chúng tôi chỉ kịp xách hành lý rồi chạy thục mạng vì máy bay chỉ còn chờ mỗi gia đình chúng tôi để cất cánh.

CHUYẾN BAY PARIS – DOHA

Tại quầy soát vé trước khi ra tàu bay, mỗi người được phát một Face Shield (dụng cụ che mặt) bằng nhựa để đeo vào, hành khách không bị buộc phải mặc bộ đồ bảo vệ màu xanh như tôi vẫn thấy qua hình ảnh mọi người chia sẻ. Gia đình 4 người chúng tôi đi hạng thương gia, các hàng ghế cách nhau khá xa, đủ tiêu chuẩn giãn cách xã hội, gia đình chúng tôi 4 người nên sở hữu nguyên một cabin riêng biệt. Trên máy bay, hành khách không bị buộc phải đeo face shield, chúng tôi cũng không đeo khẩu trang trừ khi đi vào nhà vệ sinh. Máy bay sạch bong, nhân viên phục vụ vẫn niềm nở xinh đẹp đằng sau chiếc khẩu trang được thiết kế khá đẹp, trong bộ đồ bảo vệ cũng không rườm rà. Chúng tôi thở phào nhẹ nhõm, thưởng thức bữa tối, đọc sách, xem phim. Hơn 5 tiếng bay, chúng tôi hạ cánh ở Sân Bay Doha để quá cảnh ở đây 12 tiếng trước khi bay về Việt Nam.

Ở căn hộ cách ly, mỗi sáng nàng vẫn làm đồ ăn sáng cho cả nhà

SÂN BAY DOHA

Sân bay Doha sạch sẽ, vẫn đông vui nhộn nhịp người qua lại, cửa hàng bán đồ miễn thuế vẫn có khách ra vô nườm nượp. Thủ tục nhận phòng khách sạn hơi lâu bởi Covid, chúng tôi ăn uống qua loa rồi đi ngủ.

Sáng thức dậy, cả nhà bước ra khu ẩm thực của Sân Bay ăn sáng, uống cà phê đề bù lại bữa tối tại phòng khách sạn quá sơ sài.

CHUYẾN BAY DOHA – SÀI GÒN

Đặc biệt, tại sân bay Doha thủ tục quá cảnh không phức tạp như ở phần lớn các sân bay trên thế giới, hành lý xách tay không cần phải qua kiểm tra an ninh thêm một lần nữa, trả phòng khách sạn xong chúng tôi đi thẳng ra cổng tàu bay. Chuyến bay từ Doha về Sài Gòn thư giãn, thoải mái, thức ăn ngon, hành khách khoang thương gia hầu như không ai đeo khẩu trang trừ khi đi nhà vệ sinh. Người ngủ, người đọc sách, người xem phim.

SÂN BAY TÂN SƠN NHẤT

Tiếp viên thông báo máy bay chuẩn bị hạ cánh Tân Sơn Nhất, tim tôi đập thình thịch, tôi hồi hộp nhìn qua cửa sổ để cảm nhận Sài Gòn lấp lánh ánh đèn trong đêm, nơi mà chút nữa thôi gia đình chúng tôi sẽ lại được ngắm nhìn những hình ảnh, hoạt động thân quen. Tôi và ông Tây cứ nắm chặt tay nhau truyền cho nhau niềm vui và cảm xúc ấm áp được trở về nhà.

Sân bay vắng vẻ vì hình như chỉ có một vài chuyến bay thương mai hạ cánh trong đêm khuya thế này, mỗi chuyến bay chỉ cò vài chục hành khách, chuyến bay Doha-Sài Gòn chỉ có 19 người bay về cùng chúng tôi.

Thủ tục kiểm dich y tế khá nhanh gọn vì mọi hành khách đã được hướng dẫn khai báo y tế trước khi lên máy bay, nhân viên y tế chỉ việc scan mã code, kiểm tra kết quả xét nhiệm Covid, rồi in ra một tờ giấy xác nhận đã khai báo. Hơi trục trặc một chút vì cô nhân viên thông báo với tôi rằng, trên hệ thống không thấy thông báo rằng Bệnh viện FV sẽ ra đón chúng tôi, nhưng vẫn cho chúng tôi hoàn thành thủ tục sau khi tôi xuất trình mọi giấy tờ, quyết định cần thiết liên quan đến việc cách ly sau khi nhập cảnh.

Kết quả xét nghiệm âm tính với Covid vào ngày cuối cùng của cách ly

Lấy hành lý xong xuôi, chúng tôi phải chờ mất một tiếng đồng hồ để Trung tâm Kiểm soát Bệnh Tật Quốc Tế và Cảng vụ làm thủ tục cấp phép cho đoàn của Bệnh viện FV vào đón gia đình chúng tôi về cách ly.

CÁCH LY

Gia đình chúng tôi may mắn không phải cách ly tập trung, cũng không phải cách ly trong một phòng khách sạn nhỏ xíu trong suốt 14 ngày mỏi gối chồn chân.

Bệnh viện FV là bệnh viện được cấp phép thực hiện Covid, của nhà làm được nên chúng tôi thực hiện xét nghiệm nhiều hơn số lần của quy định cách ly, theo hướng dẫn và quyết định của ông Tây nhà tôi, cho yên tâm.

Có thể ví đây là một chuyến bay dài, bằng cả một kỳ nghỉ giá trị, mà cuộc sống không Covid thì chỉ mất khoảng hơn hai mươi mấy tiếng đồng hồ thôi, nhưng thời COVID chuyến bay này mất tổng cộng 3 tuần để được tự do trở về với cuộc sống bình thường.

NÓI THÊM

Sau trường hợp đặc biệt của tôi, Hãng Hàng Không Qatar hiện đang làm việc với Đại Sứ Quán Việt Nam tại các nước để được tham gia vào việc đưa người Việt Nam trở về nước trên các chuyến bay thương mại. Hiện nay Qatar bay mỗi ngày một chuyến về Sài Gòn và mỗi tuần 4 chuyến về Hà Nội.

Lệ Thu GUILLON

Mỗi người có một cách định nghĩa về cuộc sống đẹp của chính mình. Lệ Thu định nghĩa bằng từng khoảnh khắc cụ thể chị sống với chính mình và mọi thứ xung quanh, gói gọn trong 3 từ “live – love – laugh”, với ý nghĩa sống hết đam mê, yêu hết mình và luôn mỉm cười với mọi thứ. Người phụ nữ này khiến người ta đan xen giữa lòng ngưỡng mộ và sự ghen tị. Bởi chị đối đãi với cuộc sống bằng sự say mê, hân hoan. Bàn tay biết bắt giữ từng khoảnh khắc hạnh phúc và cả niềm kiêu hãnh.

Leave a Reply

Latest from Travelling

Discover more from Lệ Thu Guillon

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading