Bài: Lệ Thu
Hình ảnh: Mr Crazy, Léo, Enzo, Lệ Thu
Video: Lệ Thu
Có lẽ đây là một buổi sáng phải nói là cực kỳ hứng khởi, chúng tôi thức dậy rất sớm cho dù trời rét đến O độ C. Ăn sáng xong xuôi, mỗi người một việc 4 cha con mẹ con sắp xếp đồ thực phẩm, nước uống, củi đốt, các túi du lịch đồ dùng cá nhân lên xe. Tổ chức “ngôi nhà di động” cho 4 tuần không dễ, loay hoay khoảng 1 tiếng đồ hồ thì đâu cũng vào đấy, đồ đạc được chằng buộc chắc chắn để không bị va đập và di chuyển trong khi xe di chuyển.
Chúng tôi lên đường. Chặng đường hơn 100km sau khi rời thị trấn Maun không có gì thú vị, đường nhựa, vắng, lâu lâu bắt gặp một chiếc xe đi ngược chiều.

Đường đi vào Safari ở Botswana chủ yếu là đường cát của Sa mạc Kalahari
Châu Phi nói chung và ở Botswana cũng vậy, có các trạm & chốt kiểm tra ở các cửa ngõ thành phố, thị trấn, làng mạc và các khu rừng/sa mạc bảo tồn làm tôi nhớ lại thời kỳ mới giải phóng ở Việt Nam. Chúng tôi được dặn nhớ “giấu” thịt bò thật kín vì thịt bò bị cấm nhập vào vùng mà chúng tôi sẽ đến. Qua khỏi chốt kiểm tra, chúng tôi rẽ trái bắt đầu vào địa phận sa mạc Kalahari. Khác với trong tưởng tượng của tôi, sa mạc phải là đồi cát này nối dài đôi cát kia, Kalahari là nối dài từ hoang mạc này đến hoang mạc khác, cây mọc trên cát, mùa đông là mùa khô, cỏ héo vàng ươm, cây cối không quá cao, không có cây cổ thụ. Thỉnh thoảng giữa những đụn cát là hoang mạc phẳng mênh mông mà ở đây người ta gọi là Pan. Tôi không biết từ này, qua hết Pan này đến Pan khác tôi tự khám phá ra Pan là một lòng chảo, phẳng, được bao quanh bởi những đụn cát cao hơn giống như thành của cái chảo xào rau. Ở Botswana chảo (Pan) to lớn mênh mông, đôi khi không thấy đâu là thành chảo.
Đường di chuyển giữa sa mạc là đường cát, nhỏ, chỉ đủ cho một xe chạy, nó giống như là lối mòn, xe chạy qua chạy lại tạo thành đường đi. Giữa đồng không mông quạnh, tưởng chừng như chỉ có một con đường, nhưng nếu cứ mải mê rẽ ngang vào Pan chạy theo động vật, bạn sẽ dễ bị lạc đường vì sa mạc mênh mông, chỗ nào cũng giống nhau, loay hoay một lúc bạn sẽ bị mất phương hướng và dễ “quay lại” với một lối mòn. khác. May thay, các “lối mòn” này đều được thể hiện trên bản đồ Botswana.
Ở Botswana, cứ ra khỏi vùng dân cư sống là không có sóng điện thoại cũng như wifi. Chuyên viên du lịch của công ty tổ chức chuyến đi này cho chúng tôi hướng dẫn chúng tôi cài đặt MAP.ME, đây như một GPS không cần kết nối wifi. Tôi vốn là người rất kém về định hướng và vị trí địa lý, nên dù ngồi ghế trước bên cạnh bác tài là Ông Tay, thì hai cậu ấm tuy ngồi hai ghế sau đóng vai trò co-pilot, tải application MAP.ME, sau đó tải toàn bộ các điểm sẽ đến vào App. MAP.ME để hỗ trợ chỉ đường cho Papa.
Chúng tôi đến Motopi Pan vào khoảng 4 giờ chiều đúng theo kế hoạch. Đêm nay sẽ là đêm cắm trại, ngủ lều đầu tiên nên chúng tôi phải tính toán giờ để có đủ thời gian dừng xe cắm trại, đốt lửa, nấu bữa tối và ăn tối trước khi trờ tối. Hoàng hôn ở đây rơi vào lúc 18:00 giờ. Suốt chặng đường dài hơn trăm ki lô mét chúng tôi không gặp một con thú nào, vừa vào đến Khu Bảo tồn Motoopi Pan, bỗng trước mặt, bên một hồ nước, giống như là hồ nhân tạo, nhỏ xíu giữa mênh mông lòng chảo cát trắng, xuất hiện 5 con voi khổng lồ đang uống nước. Cả nhà hớn mừng như bắt được vàng chụp hình quay phim! Cũng quanh cái ao là một hoang mạc thấp hơn xung quanh, bằng phẳng, ít cỏ. Bỗng đâu xuất hiện quá trời động vật: linh dương, chó rừng, đà điểu, và các loại khác nữa mà tôi không biết hết tên. Cả nhà mài mê chụp hình, quay phim, đến lúc nhận ra cũng đã gần 5 giờ, buộc phải tìm cho ra nơi quy định được cắm trại.Ông Tây tuyên bố “cắm ở đây luôn”! Mặc cho tôi và các con thắc mắc “đây không phải là nơi quy định để cắm trại, có nguy hiểm không, rồi đi “nhẹ” và “nặng” thế nào, ổng vẫn kiên quyết “tin anh đi, kinh nghiệm anh cắm trại ở Safari Phi Châu khá nhiều rồi”.
Ôn
g Tây đậu xe vào vị trí và hướng xe theo mong muốn của cậu ấm lớn. Hai cậu ấm căng lều, soạn bàn, xếp ghế, rồi đào hố cùng ông Tây đốt lửa. Tôi làm bếp! Như được trở về với thời còn bé thơ, tôi lại được ngồi xổm và nấu ăn trên bếp củi nồng nặc mùi lửa và than. Đây là lần đầu tiên gia đình chúng tôi cắm trại, cả nhà vui và rất hứng thú với trải nghiệm không thể thú vị hơn ghi hình và chụp ảnh liên miên. Càng về đêm trời càng rét, lửa tắt, chúng tôi leo lên lều đi ngủ, lều tuy nhỏ nhưng comfortable, nệm xốp & êm, chăn lông ngỗng nhẹ và ấm. Nhiệt độ khoảng 5 – 6 độ. Gối, đệm và chăn trong lều êm ái, dày, nhưng mới đầu lạnh cóng, rồi từ từ ấm dần lên với hơi người (theo thói quen, tôi và ông Tây vẫn ngủ mà không mặc gì, phía lều bên kia, trẻ con mặc hoody để ngủ vì chúng không chịu được lạnh. Đêm ngại nhất là đi vệ sinh, vừa lạnh vừa sợ thú dữ đang đâu đó xung quanh xe. Trăng sáng, ngó nghiêng xung quanh không thấy gì, dành quyết tâm leo thang xuống.
Một đêm ngon giấc trong lều, dưới ánh trăng, trong không gian vô cùng trong lành và yên tĩnh.
Bình minh nơi đây vào khoảng 7 giờ sáng, nhưng sáng nay không ai muốn rời khỏi chăn và lều vì trời lạnh cóng, khoảng 2 độ C. 8 giờ cả nhà cũng phải quyết tâm dậy để tiếp tục chặng đường tiếp theo. Tay lạnh cóng, nhưng đầu bếp Lệ Thu vẫn vui vẻ chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà như thường lệ. Ông Tây quyết định “không nhóm lửa, mất thời gian lắm”. Cắt trái cây xong, Lệ Thu lấy nước nóng đã đun sôi tối hôm trước được giữ nhiệt trong bình thủy ra pha cà phê, nước không đủ nhiệt độ, thôi tạm đi. Buổi sáng nay, gió mạnh quá, giữa đồng không mông quạnh gió càng mạnh hơn.
Cà phê, nước cam, bánh mì, trái cây đã sẵn sàng, chỉ còn chờ trứng ốp la là có một bữa sáng trong giá lạnh đủ làm ấm sau một đêm ngon giấc. Để cho nhanh, tôi đập 8 quả trứng cho vào chảo một lúc (quả là hài hước), cái bếp ga bé xíu, gió thổi tứ phía, lửa bếp ga cứ phần phật, cả nhà tìm mọi cách để che chắn gió … phải 30 phút sau trứng mới chín 🙄 Bữa sáng có món trứng ốp la ngon nhất trần đời.
Sáng nay, cả nhà đã thông thạo hơn, nên chóng vánh sắp xếp mọi thứ ngăn nắp lên xe và tiếp tục hành trình.
Bài tiếp: Chặng 3: TAU PAN